Câu chuyện sau đây do đồng chí Nguyễn Văn Lương, nguyên uỷ viên Bộ Chính trị, BCH TW Đảng kể lại.
Năm 1969, Bộ Chính trị ra Nghị
quyết về việc tổ chức bốn ngày kỷ niệm lớn: Kỷ niệm lần thứ 40 ngày
thành lập Đảng ta, kỷ niệm lần thứ 100 ngày sinh của Lênin, mừng thọ Hồ
Chủ tịch 80 tuổi và kỷ niệm lần thứ 25 ngày thành lập nước Việt Nam Dân
chủ Cộng hoà. Hồi đó, sức Bác đã yếu. Để giữ gìn sức khỏe của Bác, Bộ
Chính trị đề nghị: Khi bàn những việc quan trọng của Đảng và Nhà nước
thì mời Bác chủ trì, còn khi bàn những việc thứ yếu thì cứ bàn rối báo
cáo lại. Bác cũng đồng ý như vậy. Khi Bộ Chính trị bàn việc tổ chức kỷ
niệm bốn ngày lễ lớn thì Bác không dự. Nghị quyết đó ra từ tháng 4. Đến
ngày 8-7 thì đăng trên báo Nhân dân. Mọi việc lớn hay nhỏ, khi Bộ Chính
trị đã bàn xong đều báo cáo lại. Riêng việc này, các đồng chí cũng ngại
rằng nếu Bác biết thì thể nào cũng không để tổ chức kỷ niệm ngày sinh
của mình.
Hôm đó, đọc báo xong, Bác gọi các
đồng chí trong Bộ Chính trị vào, Bác chỉ vào tờ báo Nhân dân để trên
bàn và hỏi: Nghị quyết này các chú bàn bao giờ mà tại sao không cho Bác
biết? Bác nói đại ý: tất cả các Nghị quyết của Đảng đều do Bộ Chính trị
quyết định tập thể. Gần đây, Bác mệt, có một số cuộc họp không dự được.
Đó là khuyết điểm của Bác. Khi đọc nghị quyết đăng trên báo, Bác tán
thành nhiều điểm. Chỉ có việc riêng của Bác, Bác không đồng ý. Ai cũng
biết Bác là Chủ tịch Đảng ta. Đọc nghị quyết này, người ta sẽ nghĩ rằng
Bác chủ trì phiên họp Bộ Chính trị để bàn việc tổ chức lễ kỷ niệm ngày
sinh của mình cho linh đình. Thế là không đúng. Bác ngừng một lúc, giở
tờ báo, chỉ tay vào một đoạn trong nghị quyết và nói: Lênin là bậc thầy
của cách mạng thế giới. Bác chỉ là học trò của Lênin? Sao các chú lại
đặt việc riêng của Bác ngang với những việc lớn của Đảng và Nhà nước?
Bác lại chỉ tay vào một đoạn nữa trong nghị quyết và hỏi các đồng chí
trong Bộ Chính trị: Sao các chú cho in sách của Bác nhiều thế? Bây giờ
nước nhà còn thiếu thốn, sách học, giấy học cho các cháu còn thiếu, thế
mà sách báo của ta, kể cả sách của Bác, thì in lu bù. Nên bớt đi, cái gì
cần lắm hãy in, để giấy cho các cháu học. Nói xong, Bác lại lấy ngón
tay dò dò trên tờ báo. Thi ra vẫn chưa hết! Chỉ tay vào một chỗ trong
nghị quyết, ghi việc xây dựng và tu bổ những nhà bảo tàng, nhà lưu niệm
của những địa phương cơ sở cách mạng Bác nói: việc này cũng cần thiết,
nhưng Bác nghỉ nước ta đang có chiến tranh, nhà cửa của nhân dân bị tàn
phá nặng nề, chúng ta nên để dành vật liệu trước hết xây dựng nhà ở cho
nhân dân, trường học cho các cháu và nhà giữ trẻ. Khi đời sống nhân dân
sung túc, lúc đó ta hãy xây dựng bảo tàng này, bảo tàng nọ.
Từ một nghị quyết của Bộ Chính
trị, Bác chỉ ra nhiều bài học rất thấm thía. Bác rất khiêm tốn, không
muốn đề cao cá nhân mình, lúc nào Người cũng chỉ nhận mình là học trò
của Lênin vĩ đại. Mỗi việc làm của Bác đều vì dân vì nước. Ngay cả đến
khi sắp từ biệt thế giới này, Bác vẫn còn căn dặn: "Sau khi tôi đã qua
đời, chớ nên tổ chức điếu phúng linh đình, để khỏi lãng phí thì giờ và
tiền bạc của nhân dân".
Nhờ Bác, chúng ta nhớ những lời
Bác dạy. Mọi chính sách, nghị quyết của Đảng và Nhà nước đều xuất phát
từ điều kiện thực tế của đất nước, và luôn đặt lợi ích của nhân dân lên
trên hết.
Trích từ sách: Bác Hồ sống mãi với chúng ta, t.2.
Nxb. Chính trị quốc gia, Hà Nội, 2005.